Chào em, em đừng đỏng đảnh và khó chiều nữa. Bao giờ em mới thôi cảm giác ẩm ương đến như thế? Em mà cứ tiếp tục làm như vậy, anh sẽ chạy đến một nơi thật xa, nơi ấy có những ánh nắng chói chang, nơi ấy anh được yêu thương trọn vẹn. Anh chỉ biết ngồi nhìn em hành động, lớt phớt từng ngày, ướt át từng ngày. Em định thế đến bao giờ nữa cô gái của anh, em làm những chiếc lá đã quá đỗi mệt mỏi vẫn phải đong đưa, vẫn phải cuốn theo và ướt sũng mà chưa kịp rũ nước. Em có biết rằng, nó chỉ là phần nhỏ thôi, em làm anh không thể tắm được, em làm anh mỗi ngày đi làm về chẳng muốn tắm nữa, em có muốn anh hôi hám đi làm không? Anh đi qua những dãy quần áo anh đã phơi, em có ngửi thấy mùi gì không? Vừa có chút ẩm ẩm giống em, vừa như cá khô không đủ nắng, vừa như thịt kho tàu chưa cạn nước. Mà em nỡ làm thế với anh, mỗi lần anh chuẩn bị tắm, anh đi ra nhìn sân quần áo và đi vào, có quần áo đâu mà mặc, tắm để làm gì .... đừng bắt anh phải lười tắm nữa. Em muốn anh mang một chút nét của mù...
Ngôn ngữ viết đa dạng khi và chỉ khi có một con mắt nhìn đơn giản. Đơn giản nhưng khác biệt, đó là sự sáng tạo!