Mẹ gọi: Alo, đi làm về chưa? Con đi làm về rồi, đang đợi bạn từ sân bay. Mẹ: Sao hai đứa cứ lủi thủi đi với nhau và không tìm lấy một người để dựa. Mẹ à, tự thân vận động vẫn là tốt nhất... thôi con đi đón bạn đây! Ừ, chăm sóc sức khỏe, ăn uống nhiều vào. Đường vẫn đầy bụi, kết thúc giờ làm vội gói đồ đi về và đứng đợi. Còn ở sân bay, một cô gái lướt thướt xách đồ và kéo vali trong tư thế lạc lõng. Một mình cô đơn những ngày tháng làm việc rồi trở về. Nếu như một lần bạn bước xuống sân bay, một mình chờ đợi và kéo chiếc vali xuống có người khác đứng đợi và ngón chờ, cảm giác an toàn vẫn trên hết. Từ những chuyến công tác xa trở về, từ những con đường hay thành phố trở về, bạn có muốn người đón đợi. Người thân, người bạn hay người yêu... chờ đợi ở con đường phía trước..... Cảm giác bạn thế nào? Những người còn lại, sau khi bước từ cửa nhà ga ra sảnh sân bay, người thân của họ chạy tới, ôm chầm và chúc mừng trở về.... Còn đối với người cô đơn và chỉ rong ruổi một mình, ước...
Ngôn ngữ viết đa dạng khi và chỉ khi có một con mắt nhìn đơn giản. Đơn giản nhưng khác biệt, đó là sự sáng tạo!