Con người sinh ra đã là trò đùa của tạo hóa rồi... nhưng theo thời gian Con người thật là buồn cười, sinh ra và lớn lên từ nông thôn thì chối đây đẩy, đi ra thành thị sống cho đất chật người đông rồi khi đi du lịch trở về những khu nghỉ dưỡng- nơi đó có cây cối, có túp lều tranh, có ao cá. Hồi xưa sắn, khoai bố mẹ trồng thì không thèm ăn, bây giờ đi ra phố ăn đặc sản khoai nướng, ngô nướng, lên rừng nướng sắn nướng khoai như một dư vị cuộc sống. Hồi xưa cực ghét quần vải, quần loe có thể cho gà chui vừa, rồi chuyển sang quần bò, quần bó rồi đi một vòng quay về ban đầu Ốc cứ mò ở ruộng được là ném vất đi, vậy mà trào lưu ăn ốc ven đường nổ rộ. Hồi xưa đâu cần yêu đương gì đâu, nhìn mặt rồi dắt tay nhau về chung một nhà, vẫn hạnh phúc vẫn bình dị... nhưng bây giờ để gật đầu thật khó, yêu nhau dù bao nhiêu năm cũng có thể kết thúc. Rồi chúng ta cũng trở lại hồi vết xe đã đi.... con người buồn cười thật
Ngôn ngữ viết đa dạng khi và chỉ khi có một con mắt nhìn đơn giản. Đơn giản nhưng khác biệt, đó là sự sáng tạo!