Chuyển đến nội dung chính

MẸO TIÊU TIỀN TIẾT KIỆM MÀ NHÌN VẪN NHƯ NGƯỜI CÓ TIỀN NÀY


Ầy gu, mình vừa mới post chi tiêu tài chính cá nhân của mình trong hơn 1 ngày thôi thì nhiều người nhận xét đánh giá abc,,,,, xyz..... nhưng mà thú thực là thu nhập của mình cũng chỉ mức trung bình thôi mọi người nha. Hồi trước mình không chi tiêu kiểm soát, thích đồ là mua... mà mua nhiều là không dùng hoặc linh tinh cực kỳ.....
Càng lớn khi vươn rộng hơn, thấm thía nhiều thứ lắm. Và dòng đời xô đẩy những thứ liên quan tới cuộc sống, gia đình không cho phép chúng ta buông thả nữa.

Mình đã thử gần 1 năm trời khả năng kiểm soát bản thân, cũng chẳng cứng nhắc đâu nhé, mình vẫn ăn chơi tụ tập bình thường với hội chị em bạn dì, hội anh em trai nữa đấy, vẫn mua đồ, mua mỹ phẩm, quần áo ầm ầm đó nhé. 

BÍ KÍP CỦA MÌNH ĐÂY
Các bạn đọc có đúng với mình không nè?
1. Những khoản cố định, hãy mặc nó... thay đổi làm gì đâu?
- Ví như tiền nhà, tiền điện nước mặc định thế rồi, dùng tầm tầm đó cũng chẳng chệch là bao nhiêu, mình vui lòng bỏ 1 khoản cố định ra riêng.
- Xăng xe mình cũng đi chơi không tốn mấy nên mình cũng chỉ maximum từng ấy thôi, bỏ riêng tiếp vào cố định. 
- Đồ dùng, gia vị, dầu gội, sữa tắm, nước xả.... các thứ dùng hàng ngày phục vụ sinh hoạt cũng mặc định thế rồi, bỏ khoản tiếp cố định.
2. Con gái, chắc chắn phải thủ 1 vài thứ đồ mỹ phẩm gì rồi
- Mình sử dụng 3 thứ trợ thủ khi đi ra đường là son, kem dưỡng và kem chống nắng.... bạn nào kỹ thì có phấn phủ...... abc gì đó (vì mình cũng không make up nhiều) maximum cũng dùng 3-4 tháng nên tính ra cũng không tốn đâu. Hãy để ra 1 ít tiền khi cần dùng đến.
- Còn nữa là làm đẹp, làm tóc thường thì mình không muốn tóc cầu kì và không bao giờ làm xoăn (sợ già) vì thế chi phí cho cái này cũng mềm thôi. 
3. Quần áo, giày dép, phụ kiện
- Trước mình mua như con rồ, mua linh tinh cực kỳ nhưng từ 2 năm quay trở lại đây, đồ mua kĩ hơn và dành ít thời gian hơn.... là vì
+ Đồ được tặng... đương nhiên là không phải mua 
+ Trung bình 2 tháng mình dành 1tr để mua đồ thôi, quần áo dùng với nhiều mục đích, có thể đi làm hoặc phối kết hợp nhiều thứ. Ví dư áo vest phối với áo phông và quần jean hoặc vest+ quần âu+ sơ mi.
+ Váy chỉ rất ít nhưng mặc được nhiều lần, nhiều cuộc hẹn phù hợp
+ Phụ kiện như giày hoặc túi, mua phối nhiều hơn với quần áo, không dành 1 chiếc cho 1 set quần áo như vậy phí lắm (Tính ra mình chỉ có 3 cái túi và 1 balo thôi; còn giày chỉ có 1 đôi cao, 3 đôi boot cho mùa đông, 1 đôi hài mix với váy và 2 đôi thể thao)
4. Về khoản ăn uống
Được cái dễ tính về ăn uống, cũng không quá cầu kỳ. Nấu ăn mình chọn món dễ ăn.
+ Đồ mình cũng mua nhiều ở siêu thị cho an toàn chút ngoài ra tháng về quê 1 lần, nhà cũng không có đồ sẵn nên mình nhờ mẹ mua trước: ví dụ như gà, trứng gà, rau thì có sẵn và đương nhiên là nên rang ruốc thịt để cầm theo.
+ Ăn uống: Mình hay ăn sáng ở nhà trước khi đi làm, ruốc rang sẵn có ăn với cơm nóng (nghe thì có vẻ nhà quê nhưng ăn với cơm dẻo cũng ngon đấy), hoặc sáng mình ăn nhẹ bánh, mì nấu (not mì ăn liền nha).
+ Ăn trưa: Thường thì mình sẽ mang cơm đi làm, thực ra nấu có đôi khi tốn hơn đồ ăn ngoài nhưng mà có thể thay đổi món, còn dân văn phòng hay ăn xoay quanh chỉ bún, phở, bánh cuốn, miến.....
+ Ăn tối hoặc là ăn nhẹ hơn hoặc là mình ăn nhiều rau, sữa hoặc nước gạo. 
Mình cũng thỉnh thoảng đi ăn ngoài vì thế dự trù tiền ăn uống của mình sẽ để 1 khoản riêng để ăn uống bạn bè+ cafe+ trà đá nè. 
5. Tiết kiệm
Mình mục tiêu khác, mỗi năm mình sẽ học cái gì đó, dự trù cá nhân chứ cũng không "ôm tiền để chết" đâu. Nếu hỏi, có tiền không?
Chắc chắn là "mình không phải đại gia" rồi.....nhưng cũng nên nghĩ cho tương lai.

Những việc phát sinh thường bất ngờ và khó dự đoán, hoặc định kỳ khám sức khỏe, thăm hỏi cưới xin và tặng quà mình để ra 1 khoản. Như vậy là sống bình tĩnh hơn rồi.
Sau 1 năm cũng cảm thấy cuộc sống dễ chịu hơn, mình cũng hay đi chơi, đi chụp ảnh, hẹn hò và sống ảo nhiều nè. Vì mình có phấn đấu mục tiêu hoàn thành cho gia đình nữa nên những gì đã làm là quá khứ.... coi như xong hết rồi nè. 
Bắt đầu cho bản thân thôi.......

->>>>> Đừng quên thử phần mềm kiểm soát tài chính trên app di động nhé, bất ngờ "vì tiêu nhiều quá đấy". 





Nhận xét

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bạn có thể tiết kiệm tiền bỏ Pi nhưng đừng tiết kiệm thứ này....

Bạn có thể mua một chú Pi sau đó nhét từng đồng tiền lẻ của mình vào đó mỗi ngày, mình nghĩ nó sẽ hữu ích và tiện lợi không chỉ cho cuộc sống của bạn mà nó là niềm vui để bạn có thể phấn đấu và đạt mục tiêu đó. Bạn có thể tiết kiệm tiền bỏ Pi, đồng ý, nhưng đừng tiết kiệm những thứ khác nhé. Không quá khó để bạn hành động này trong vòng 5 giây.  Một trong những thứ được nhiều người sử dụng triệt để và không mất phí đó chính là NỤ CƯỜI. Bạn có thể cười nghiêng ngả, cười thả ga, cười tủm, cười 8 răng duyên dáng, cười hố hố, haha... bằng những trạng thái và điệu đứng khác nhau, nhưng đừng bao giờ tiết kiệm. Tại sao phải tiết kiệm...? Photo and retouch: Tác giả  Bạn có thể tiết kiệm nụ cười của mình thay vào đó bằng khuôn mặt ( thay vì mình hay nói thô nhưng thật: bản mặt) như tát nước vào mặt người khác, làm thế bạn được cái lợi là giấu được suy nghĩ, giấu được cảm xúc, bạn trở thành con người nghiêm túc trước người khác nhưng lợi thì có lợi nhưng răng đâu rồi, răng chẳn...

Thứ riêng biệt của tôi- Tôi đã tạo ra nó ;)

Xin chào! Tại sao tôi muốn dành thời gian tạo nên một thứ riêng biệt cho bản thân mình. Thực ra thì cuộc sống của con người rất đơn giản thôi, vui vẻ hằng ngày, tìm được điều thú vị hay nhẹ nhàng là những bữa cơm bên cạnh những người mà bạn yêu quý. Mỗi người đều muốn tìm cho mình những thứ tốt đẹp, nhưng tôi ngoài sự tốt đẹp ra tôi mong muốn tôi có sự khác biệt. Bắt đầu từ những ngày của tháng 7 năm trước khi tôi rong ruổi hành trình của mình trở về, tôi đã ấp ủ một cuốn nhật kí của tuổi thanh xuân và rồi nó chớm nở với tôi bằng cuộc thi viết trải nghiệm của kênh Ybox. Bén duyên từ lúc nào không biết, tôi nghĩ mình đã nổi loạn mất rồi. Tôi còn nhớ những ngày tháng cấp 3, tôi đã có thói quen đọc sách đêm khuya và cũng bắt đầu mở ngòi bút ghi chép những câu danh ngôn, những bài học cuộc sống. Tôi cứ nghĩ tôi sẽ trở thành một cô giáo dạy địa lý cơ, bởi tôi mê địa hơn bất cứ ai, nhưng rồi, chuyển dòng cuộc đời. Chỉ qua có một vài câu văn bé nhỏ, thầy chủ nhiệm tóm tôi sang đội văn....