Photo: Chí Tùng |
Còn nhớ những ngày đầu tiên chập chững bước lên đại học, tôi ngồi khóc tu tu thu mình trong phòng, nhớ nhà, tủi thân. Ngồi ăn cơm mà để bát xuống, nước mắt rào rào, cảm thấy nhỏ bé và sợ hãi vô cùng. Thời ấy tôi vẫn chưa dùng facebook và đương nhiên là zalo, skype hay viber cũng chẳng biết gì.
Phải đến năm hai, thấy bà chị cứ gõ chữ ấn enter rồi có người khác bình luận lại, thấy hay hay, cũng chẳng hiểu tại sao nó lại như vậy. Rồi bà chị lập cho một cái facebook. Ban đầu còn cực kì gà và vụng về khi sử dụng, không biết gõ tiếng Việt có dấu, không biết chỉnh ảnh, không biết add bạn thế nào, không biết vào group như thế nào.
Dùng facebook một thời gian, rồi nhìn ngó, duyên cớ thế nào lại biết đến những anh chị cùng quê, người ta hay nói là "đồng hương" đó, mà quê mình ở Hà Nội nở rộ như hoa mào gà, Nam Định. Duyên cớ thế nào, biết đến anh chủ tịch hội sinh viên Nam Định ở Hà Nội, rồi lân la hỏi anh về hội nhưng anh lại hé ra một hướng khác, học tiếng Anh. Và hỏi anh, em có thể đến đó được không? Lần đầu tiên vung chăn ra khỏi phòng để bước ra ngoài, dù hơi nhát gan và cũng sợ là liệu có phải chỗ đó tốt không, rồi chỗ đó tôi có dám đến không, lại chẳng quen biết ai.
Một ngày, tôi đến Bách Khoa, thấy một nhóm anh chị í ới gọi nhau vào khu tại chức TC gần sân vận động Bách Khoa, tôi cũng sợ sợ, chẳng quen ai rồi gọi điện cho anh Trình- người anh dẫn dắt tôi có những bước đi chập chững và trưởng thành như ngày hôm nay, tôi vội chào và vào học. Còn nhớ những khoảnh khắc và thời gian của buổi đầu tiên đó đã làm tôi có cái nhìn và suy nghĩ khác, phải cố gắng, phải mạnh dạn thử sức mình và có cơ hội phải chớp lấy. Nhớ những ngày mưa gió rét, nhớ những ngày nắng nóng sau khi tan trường về vẫn lóc cóc chạy theo những chiếc xe bus để đến với Bách Khoa, đôi khi rất mệt, đôi khi rất lười nhưng đôi khi vẫn muốn thay đổi bản thân.
Không chỉ tôi được học tiếng Anh, mình được biết đến những người bạn khác trường, xa lạ mà tôi còn may mắn được cọ sát nhiều kĩ năng khác nhau. Lần đầu tiên mình lo lễ tân đón khách mời của một chương trình hội thảo tiếng Anh, lo lắng và chuẩn bị làm sao để mượn đồ và đến đúng giờ, nhắc nhở các bạn lễ tân làm cho tốt. Rồi lần đầu tiên xây dựng kịch bản nội dung, khi anh Mạnh (Tony Mạnh) bảo tôi hãy thử sức, chỉnh đi chỉnh lại, được anh hướng dẫn và cố gắng, nó cũng hoàn thành, đây như sợi dây vô hình tiếp tục làm nên duyên phận của mình với nghề viết lách. Khung chương trình tạo sự hình thành logic trong những bài viết của tôi.
Nhận xét
Đăng nhận xét