Chuyển đến nội dung chính

1/5 chiếc bánh tuổi trẻ của tôi !

Photo: Chí Tùng 
Tôi không dùng facebook sớm như các bạn cùng trang lứa, cũng không sớm như các em thời bấy giờ, nhiều khi thấy mình quá lạc hậu so với người khác.
Còn nhớ những ngày đầu tiên chập chững bước lên đại học, tôi ngồi khóc tu tu thu mình trong phòng, nhớ nhà, tủi thân. Ngồi ăn cơm mà để bát xuống, nước mắt rào rào, cảm thấy nhỏ bé và sợ hãi vô cùng. Thời ấy tôi vẫn chưa dùng facebook và đương nhiên là zalo, skype hay viber cũng chẳng biết gì.
Phải đến năm hai, thấy bà chị cứ gõ chữ ấn enter rồi có người khác bình luận lại, thấy hay hay, cũng chẳng hiểu tại sao nó lại như vậy. Rồi bà chị lập cho một cái facebook. Ban đầu còn cực kì gà và vụng về khi sử dụng, không biết gõ tiếng Việt có dấu, không biết chỉnh ảnh, không biết add bạn thế nào, không biết vào group như thế nào.
Dùng facebook một thời gian, rồi nhìn ngó, duyên cớ thế nào lại biết đến những anh chị cùng quê, người ta hay nói là "đồng hương" đó, mà quê mình ở Hà Nội nở rộ như hoa mào gà, Nam Định. Duyên cớ thế nào, biết đến anh chủ tịch hội sinh viên Nam Định ở Hà Nội, rồi lân la hỏi anh về hội nhưng anh lại hé ra một hướng khác, học tiếng Anh. Và hỏi anh, em có thể đến đó được không? Lần đầu tiên vung chăn ra khỏi phòng để bước ra ngoài, dù hơi nhát gan và cũng sợ là liệu có phải chỗ đó tốt không, rồi chỗ đó tôi có dám đến không, lại chẳng quen biết ai.

Một ngày, tôi đến Bách Khoa, thấy một nhóm anh chị í ới gọi nhau vào khu tại chức TC gần sân vận động Bách Khoa, tôi cũng sợ sợ, chẳng quen ai rồi gọi điện cho anh Trình- người anh dẫn dắt tôi có những bước đi chập chững và trưởng thành như ngày hôm nay, tôi vội chào và vào học. Còn nhớ những khoảnh khắc và thời gian của buổi đầu tiên đó đã làm tôi có cái nhìn và suy nghĩ khác, phải cố gắng, phải mạnh dạn thử sức mình và có cơ hội phải chớp lấy. Nhớ những ngày mưa gió rét, nhớ những ngày nắng nóng sau khi tan trường về vẫn lóc cóc chạy theo những chiếc xe bus để đến với Bách Khoa, đôi khi rất mệt, đôi khi rất lười nhưng đôi khi vẫn muốn thay đổi bản thân.

Không chỉ tôi được học tiếng Anh, mình được biết đến những người bạn khác trường, xa lạ mà tôi còn may mắn được cọ sát nhiều kĩ năng khác nhau. Lần đầu tiên mình lo lễ tân đón khách mời của một chương trình hội thảo tiếng Anh, lo lắng và chuẩn bị làm sao để mượn đồ và đến đúng giờ, nhắc nhở các bạn lễ tân làm cho tốt. Rồi lần đầu tiên xây dựng kịch bản nội dung, khi anh Mạnh (Tony Mạnh) bảo tôi hãy thử sức, chỉnh đi chỉnh lại, được anh hướng dẫn và cố gắng, nó cũng hoàn thành, đây như sợi dây vô hình tiếp tục làm nên duyên phận của mình với nghề viết lách. Khung chương trình tạo sự hình thành logic trong những bài viết của tôi.


Photo: Chí Tùng


Các cậu ạ, thời gian trôi nhanh và vô tình kéo theo tuổi trẻ của mình cũng chạy theo, thanh xuân trôi nhanh mà cứ ngỡ như mới đây thôi. Vậy thì còn kịp để thêu dệt tuổi thanh xuân của mình bằng những trải nghiệm mới, bằng những môi trường xa lạ, môi trường khác với trường học của mình, là một trường khi tôi bước vào hầu như là con trai, là những người tôi chưa từng quen biết. Cứng cáp hơn, mạnh dạn hơn, lần đầu tiên tôi tạo ra một kịch bản chương trình cho câu lạc bộ. Có người đã nói với tôi, nội dung là vua, không có nội dung không phát triển và kê vững trên một nền tảng được, đúng như vậy đấy. 

Ở đây tôi gặp những người anh, người chị không chỉ giúp tôi tiếng Anh mà còn giúp tôi trưởng thành hơn trong cuộc sống. Một phần năm chiếc bánh tuổi trẻ của tôi được gói gọn trong những ngày tháng ở đây, ở chính SEC. Để rồi tôi bắt đầu tung cánh với cuộc sống và sự nghiệp của mình khi trở về với vị trí là khách mời, tìm lại những kí ức mà mình đã cháy ở đây, chỉ biết cảm ơn tất cả đã giúp tôi dệt nên bức tranh tuổi trẻ của mình. 


























Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Xin lỗi, em không thể yêu một chàng trai hướng dẫn viên!

Anh Hai- Gặp trên chặng đường xuyên Việt Một thời đã từng nổi loạn khi nhìn thấy tivi trắng đen hồi cấp 2, cấp 3 thấy nhiều người đi du lịch khủng khiếp, xuất hiện những người dẫn đường về sau mới biết là hướng dẫn viên du lịch và em có quyết tâm là trở thành hướng dẫn viên, cạnh tranh với các anh trên những cung đường đất nước đấy. Vì em cũng muốn rạng rỡ khắp miền đất nước, chạm chân nhiều hơn với những người khác. Nhưng.... Cuộc sống không như nghĩ, đời hướng dẫn viên là như thế này này..... Hướng dẫn viên à, mỗi lần đi tour em hỏi thật là anh có học bài cũ không, em cảm thấy như anh phải trả bài cô giáo mà cô giáo ở đây là những vị khách ấy, gặp phải người khó tính thì anh bị vặn là chắc rồi. Cũng có thể những điểm đến anh đi nhiều đến nỗi anh chẳng cần phải chuẩn bị gì luôn, cứ lên và văn chém thôi đúng không. Sáng dậy sớm, ngồi ôn lại rồi nhộm nhoạm gặm bánh mỳ, không thì uống nước lọc để chuẩn bị. Anh ngoái lại nhìn bạn mình, vợ mình còn ngủ nhắm tít mắt rồi đi, thế là ...

MẸO TIÊU TIỀN TIẾT KIỆM MÀ NHÌN VẪN NHƯ NGƯỜI CÓ TIỀN NÀY

Ầy gu, mình vừa mới post chi tiêu tài chính cá nhân của mình trong hơn 1 ngày thôi thì nhiều người nhận xét đánh giá abc,,,,, xyz..... nhưng mà thú thực là thu nhập của mình cũng chỉ mức trung bình thôi mọi người nha. Hồi trước mình không chi tiêu kiểm soát, thích đồ là mua... mà mua nhiều là không dùng hoặc linh tinh cực kỳ..... Càng lớn khi vươn rộng hơn, thấm thía nhiều thứ lắm. Và dòng đời xô đẩy những thứ liên quan tới cuộc sống, gia đình không cho phép chúng ta buông thả nữa. Mình đã thử gần 1 năm trời khả năng kiểm soát bản thân, cũng chẳng cứng nhắc đâu nhé, mình vẫn ăn chơi tụ tập bình thường với hội chị em bạn dì, hội anh em trai nữa đấy, vẫn mua đồ, mua mỹ phẩm, quần áo ầm ầm đó nhé.  BÍ KÍP CỦA MÌNH ĐÂY Các bạn đọc có đúng với mình không nè? 1. Những khoản cố định, hãy mặc nó... thay đổi làm gì đâu? - Ví như tiền nhà, tiền điện nước mặc định thế rồi, dùng tầm tầm đó cũng chẳng chệch là bao nhiêu, mình vui lòng bỏ 1 khoản cố định ra riêng. - Xăng...

LĂNG KÍNH KHÁM PHÁ HÀ NỘI CỦA BẠN TỚI ĐÂU RỒI???

Có lẽ thời gian này Hà Nội đang chìm trong tĩnh lặng và ồn ào đan xen. Dường như con người trở nên kín cạnh hơn, tinh tế và cẩn thận hơn. Một sự tĩnh lặng, một sự thưa thớt, một sự vắng bóng của tất cả những người dân, mọi người có lẽ đã "ngủ đông" trong nhà mất rồi. Hà Nội yên bình quay trở lại, lòng người càng trở nên rối bời, trầm tư hơn và mình cũng vậy. Hà Nội dù ở góc cạnh nào cũng dễ khiến con người ta xao lòng. Đậu Đại học năm 2012 và tính đến nay có 8 năm ở Hà Nội nhưng với tính cách hướng nội, phải đến năm 3 năm 4 mình mới bắt đầu khám phá Hà Nội theo nhiều góc độ khác nhau...... cho đến khi ra trường và đi làm mới thực sự chủ động khám phá còn trước là "hay lười". Cũng không thể nhớ hết được ngoài đi làm ra, ngoài ở trong căn nhà xinh xinh thì mình đã đi đâu và làm gì trong suốt thời gian ở thủ đô nên đã note ra một cái nho nhỏ trên kênh blog riêng để "đếm" thử xem. Hà Nội có người mình yêu, có món ăn mình thích, có địa điểm mì...