Chuyển đến nội dung chính

Ranh giới mong manh giữa được và mất của cô gái làm nghề này? Các chàng trai đọc và coi chừng nhé !

Từ lâu em đã ao ước trở thành một xứ mệnh về văn hóa, du lịch. Tuổi thanh xuân em đã dành cho nó động lực để khao khát và kiếm tìm những hạt cát nhỏ xây dựng nên lâu đài rộng lớn giữa biển trời bao la này. Em chỉ là một cô gái bé nhỏ nhưng em muốn dang rộng cánh tay của mình đón lấy xứ mệnh ấy. Em mê nó, em dành cả trái tim và nhiệt huyết của mình với một tình yêu nồng cháy và em nghĩ rằng em không thể bỏ được.

Nhưng cuộc sống không cho em sự hoàn hảo tròn trĩnh, nghề của em là sự đánh đổi thời gian và tuổi trẻ.

Ảnh thực tập xuyên Việt của tác giả 



















Thời gian làm việc của em thế nào?
Em là một cô gái không có thời gian cố định như những cô gái văn phòng khác, em không có thời gian làm đẹp cho mình mỗi sớm thức dậy, em không trở về nhà sau giờ làm việc để sắn tay bắt đầu nữ công gia chánh. 

Em là cô gái có lịch làm việc thất thường và lên xuống không theo một quy luật nào... có những ngày em ngủ quên ăn, có những ngày em lại dậy từ gà gáy, từ giữa đêm khi mà tất cả xung quanh chìm đắm trong bóng tối để đi làm. Em sẵn sàng nhận lịch và thu vén đồ đạc của mình bước ra khỏi nhà bất cứ lúc nào cho kịp giờ. 

Còn gì nữa về cuộc sống nghề nghiệp của em? Trong bóng tối, mặc cho gió lạnh, mặc cho khói bụi, mưa gió, mặc cho đường vắng đến ghê rợn, mặc cho sự sợ hãi vây quanh em vẫn lao ra đường. Em lo sợ một ngày em gặp trộm cướp bất chợt giữa đường em sẽ làm thế nào. Em sợ " đi đêm lắm có ngày gặp ma" gặp rủi ro tính mạng mà mình không biết. Rất khó để ai đó sẵn sàng đồng hành và lội ngược dòng thời gian, lựa chọn sự vất vả và hiểm nguy với em. 

Đối mặt với quy luật tự nhiên dành cho phụ nữ?
Em là con gái và dĩ nhiên không thể tránh được những ngày " đèn đỏ" làm co thắt và đau đớn. Ngay lúc này, em rất mệt, rất đau, không được ai quan tâm lo lắng, chăm sóc. Ngàn tủi hờn xuất hiện.... thế nhưng những vị khách của em được em chăm sóc chu đáo, được em quan tâm. Còn em tiếp tục đứng và cố nén chịu đau đớn để nở nụ cười với họ. 

Em đi nhiều, đối mặt với mưa gió khiến em già trước tuổi và già hơn so với bạn bè. Những nếp nhăn ở dưới hành mi, làn da được nhuộm màu và chỉ lộ hai hàm răng đã giúp em trân trọng với đam mê của mình hơn. Chỉ hi vọng sau chuyến đi trở về vẫn có người nhận ra mình. 

Còn chuyện trai gái?
Nghề của em không được ngủ ở nhà an lành như bình thường. Em phải ngủ cùng phòng với những lái xe, phụ xe và đồng nghiệp khác, bất kể là nam hay nữ. Nếu như may mắn em sẽ gặp được người tốt, nếu không em sẽ đối mặt với sự xàm sỡ, sự ham muốn dục vọng của đàn ông, một mình nơi ấy em cảm thấy mong manh và lo sợ. 
Nếu như hành trình đến một quốc gia khác mà không phải đất nước mình, em phải chủ động tất cả trong tình huống. Người con gái xuống xe đầu tiên là em và lên xe cuối cùng cũng chính là em, vì sao vậy? Vì đó là nghề của em. 

Thanh xuân hết, nghề sẽ hết!
Nghề của em khó có thể theo đuổi đam mê cả đời. Khi em lập gia đình rồi, em không thể tiếp tục được, em phải dành tình cảm và đam mê đó cho gia đình, lui về sự ổn định. Đồng nghĩa với việc em sẽ phải hi sinh ước mơ mà em theo đuổi, em không được rọng ruổi khắp nơi nữa. 

Quá nhiều đắn đo, quá nhiều suy nghĩ, em nhận lại được những gì? 















Những khoảnh khắc của tuổi thanh xuân của em chính là hành trình, chính là những cung đường. Em là cô gái sẵn sàng đưa anh bất cứ nơi nào anh muốn, em có thể chọn cho anh những món ăn ngon, hợp khẩu vị với anh.

Thời gian không cố định làm em sắp xếp nhanh trí và khéo léo cho bản thân mình hơn, luôn trong thế chủ động để khởi hành. 

Em sẽ cùng anh vi vu mà chẳng cần lo lắng gì cả, em sẽ là quyển guidebook cho bất cứ ai, em sẽ là googlemap cho anh, em sẽ là la bàn cho anh. Nhưng đừng trách em, đôi khi bản đồ trí nhớ của em sẽ không chính xác đến từng tọa độ.

Em mang những câu chuyện giản dị, những câu chuyện tò mò, những truyền thuyết đến với tất cả mọi người. Em sẽ mua những món quà đem về cho anh mà chỉ nơi đó mới có. 

Hơn tất cả, em trở thành một cô gái tự tin và hiểu biết hơn, khéo léo trong lời ăn tiếng nói. Em là cô gái mạnh mẽ, tự lập chăm sóc bản thân không khiến ai lo lắng. Gặp cướp hay gặp bất kể ai giữa đường, em sẽ nhanh trí xử lý, từ tình huống này sẽ giúp em học võ để tự vệ bảo vệ bản thân. 

Việc xàm sỡ của những người không tốt em sẽ nhanh chóng giải thoát cho mình, thoát khỏi vùng không an toàn đó. 

Em biết mình phải chuẩn bị đồ đạc cẩn thận, đầy đủ và không quên những món ăn giữ gìn sức khỏe mình hơn. 

Tất cả đó là cuộc sống nghề nghiệp của em- một cô gái hướng dẫn viên! 

















Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bạn có thể tiết kiệm tiền bỏ Pi nhưng đừng tiết kiệm thứ này....

Bạn có thể mua một chú Pi sau đó nhét từng đồng tiền lẻ của mình vào đó mỗi ngày, mình nghĩ nó sẽ hữu ích và tiện lợi không chỉ cho cuộc sống của bạn mà nó là niềm vui để bạn có thể phấn đấu và đạt mục tiêu đó. Bạn có thể tiết kiệm tiền bỏ Pi, đồng ý, nhưng đừng tiết kiệm những thứ khác nhé. Không quá khó để bạn hành động này trong vòng 5 giây.  Một trong những thứ được nhiều người sử dụng triệt để và không mất phí đó chính là NỤ CƯỜI. Bạn có thể cười nghiêng ngả, cười thả ga, cười tủm, cười 8 răng duyên dáng, cười hố hố, haha... bằng những trạng thái và điệu đứng khác nhau, nhưng đừng bao giờ tiết kiệm. Tại sao phải tiết kiệm...? Photo and retouch: Tác giả  Bạn có thể tiết kiệm nụ cười của mình thay vào đó bằng khuôn mặt ( thay vì mình hay nói thô nhưng thật: bản mặt) như tát nước vào mặt người khác, làm thế bạn được cái lợi là giấu được suy nghĩ, giấu được cảm xúc, bạn trở thành con người nghiêm túc trước người khác nhưng lợi thì có lợi nhưng răng đâu rồi, răng chẳn...

CÔ GÁI VỚI KHAO KHÁT ĐƯA NÔNG SẢN SẠCH TỚI TẬN TAY NGƯỜI TIÊU DÙNG

Bảo Hoài là người xưa cũ cũng được,  Chuyện là Hoài luôn có trong mình những hồi ức và những mảnh ghép từ thời ông bà cổ xưa, là những bữa cơm đạm bạc, là những lúc đi làm đồng bắt cua, là những đám bùn còn bám đến khô toác, là những nón khế chua mà cùng mấy chị em hái lượm, là những lúc luộc trứng gà đập ăn liền mấy quả.... Hồi ức kể rằng, các anh chị của Hoài cũng đã từng đỗ đại học, từng phải tạm xa nhà và không còn thường xuyên trở về nhà, lúc đó mình cũng hóng các anh chị kể về những chốn phồn hoa đô thị lắm. Nhưng có một đặc tính các anh chị trở về thường hay suýt xoa những món quà quê, khế chua chấm muối, sung quệt mẻ, những bữa cơm cùng với cá kho niêu hay nồi nhôm hơi cháy rồi thốt câu "đi học đi, lên Hà Nội không sướng đâu? Đồ ăn không an toàn đâu?" Và đúng như thế thật, cũng phải cỡ hơn 5 năm gắn bó với mảnh đất Hà Nội rồi nhưng những cảm xúc và hồi ức mà các anh chị kể lại đúng là không sai. Đến đây hóa ra mình đã chiêm nghiệm được nhiều điều, đó là ở...

Xin lỗi, em không thể yêu một chàng trai hướng dẫn viên!

Anh Hai- Gặp trên chặng đường xuyên Việt Một thời đã từng nổi loạn khi nhìn thấy tivi trắng đen hồi cấp 2, cấp 3 thấy nhiều người đi du lịch khủng khiếp, xuất hiện những người dẫn đường về sau mới biết là hướng dẫn viên du lịch và em có quyết tâm là trở thành hướng dẫn viên, cạnh tranh với các anh trên những cung đường đất nước đấy. Vì em cũng muốn rạng rỡ khắp miền đất nước, chạm chân nhiều hơn với những người khác. Nhưng.... Cuộc sống không như nghĩ, đời hướng dẫn viên là như thế này này..... Hướng dẫn viên à, mỗi lần đi tour em hỏi thật là anh có học bài cũ không, em cảm thấy như anh phải trả bài cô giáo mà cô giáo ở đây là những vị khách ấy, gặp phải người khó tính thì anh bị vặn là chắc rồi. Cũng có thể những điểm đến anh đi nhiều đến nỗi anh chẳng cần phải chuẩn bị gì luôn, cứ lên và văn chém thôi đúng không. Sáng dậy sớm, ngồi ôn lại rồi nhộm nhoạm gặm bánh mỳ, không thì uống nước lọc để chuẩn bị. Anh ngoái lại nhìn bạn mình, vợ mình còn ngủ nhắm tít mắt rồi đi, thế là ...