Chuyển đến nội dung chính

LÀM XÂY DỰNG VẤT VẢ HAY HẠNH PHÚC?


Né rất nhiều nhưng cuối cùng mấy năm nay chuyên gặp dân xây dựng là làm sao? Đôi khi có gọi là cái duyên......
Những năm tháng trên giảng đường đại học cũng có tiếp xúc với dân đại học xây dựng. Còn nhớ những ngày tháng năm 2, năm 3 mình có dịp tiếp xúc và tham quan môi trường xây dựng. Ù ôi, đúng 1 lần đi qua khu nhà đó toàn nam đồng loạt nhìn xuống.... mắt con bé ngơ ngác ngại ngùng.
Những ngày tháng đó là những ngày tháng mình tham gia và có cơ hội tiếp xúc với những anh chị học xây dựng.
Trong quá trình học tập, vui chơi, tham gia mình biết nhiều anh chị hơn. Khi còn ngồi trên ghế nhà trường vào kì thi đồ án bị lụt là bình thường, khác với mình lụt đề cương. 
Đó là câu chuyện thời thanh xuân,
Quay trở lại với hiện tại, khi đủ lông đủ cánh họ sẽ bay tới khắp mọi miền đất nước, người thì tạm công tác 1 vài năm, người thì công tác ổn định luôn. Vậy là cuộc sống tha hương mỗi người một nơi, người nào may mắn thì được làm gần nhà, gần thành phố.
Con trai xây dựng không được bóng bẩy như dân ngân hàng, dân tài chính, dân bách khoa vì đặc thù của ngành coi công trường, coi môi trường bên ngoài và đặc biệt các bạn nữ ngành xây dựng càng trở thành động vật "quý hiếm"; do đó hệ quả là già hơn, là sở hữu làn da ngăm ngăm. 
Do đặc thù công việc hầu như họ phải di chuyển tới nơi có công trình và coi đó chính là ngôi nhà của mình. Đó là quá trình rèn luyện không chỉ công việc mà còn tình yêu, còn các mối quan hệ khác. Đồng nghĩa đếm ngược thời gian trở về với gia đình, trở về với các thành phố lớn, các công trình đã hoàn thiện và sáng đèn.
Chia sẻ với Hoài, rất nhiều anh ngày đêm túc trực công trình, có khổ, có mệt, có buồn, có tủi, có cực và có ngay cả sự cô đơn không ai thấu hiểu.... họ vẫn cố chịu đựng, đó là nghề họ chọn.
Đánh đổi những gì?
Bòn rút thanh xuân: Đương nhiên là có nhiều công trình sẽ mất 1-3 năm ở tại đó nhưng có nhiều công trình sẽ phải gắn bó khá dài, thanh xuân dần dần được rút ngắn lại.
Chất riêng của ngành: Ồ hóa ra làm trong ngành không thể an gian được tuổi mà còn bị tuổi nhấn chìm già thêm. Nước da nhuộm màu nắng gió công trường cùng với những bụi bặm, cùng với những thói quen chẳng cho họ sự chỉnh chu. 
Rượu chè: Ông nào làm xây dựng mà không uống rượu? thử hỏi xem có bao nhiêu câu trả lời, họ uống rượu cũng là chia sẻ vui buồn cùng đồng nghiệp và đôi khi cũng là "uống cho quên sầu".
Không có thời gian dành cho gia đình: Thanh xuân có thể gắn với công trường, có thể thức thâu đêm canh trực đổ bê tông, 
Nhưng có những nghề trong ngành làm tại inhouse, vắt chất xám và tỉ mỉ tới từng chi tiết, từng số đo... bạn có thể cảm nhận được sự kỹ tính đến không ngờ của họ. 
Họ hạnh phúc, có chứ!
Hạnh phúc với những tháng ngày sống trong công việc, trải nghiệm và khám phá khắp nơi
Hạnh phúc vì những thành tựu mà mình xây dựng nên
Hạnh phúc vì ngoài gia đình còn có những người đồng nghiệp thực sự tốt bụng
Hạnh phúc vì có những chất riêng của mình, đôi khi đó là bản sắc
Hạnh phúc trong cô đơn để trân trọng những điều tốt đẹp tiếp theo.....
Còn nữa, các bạn có thể viết thêm hoặc chia sẻ với mình để hoàn thiện nha




Bài viết này chỉ là..... để nhớ giấc mơ giang dở của mình thôi.......

Nhận xét

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bạn có thể tiết kiệm tiền bỏ Pi nhưng đừng tiết kiệm thứ này....

Bạn có thể mua một chú Pi sau đó nhét từng đồng tiền lẻ của mình vào đó mỗi ngày, mình nghĩ nó sẽ hữu ích và tiện lợi không chỉ cho cuộc sống của bạn mà nó là niềm vui để bạn có thể phấn đấu và đạt mục tiêu đó. Bạn có thể tiết kiệm tiền bỏ Pi, đồng ý, nhưng đừng tiết kiệm những thứ khác nhé. Không quá khó để bạn hành động này trong vòng 5 giây.  Một trong những thứ được nhiều người sử dụng triệt để và không mất phí đó chính là NỤ CƯỜI. Bạn có thể cười nghiêng ngả, cười thả ga, cười tủm, cười 8 răng duyên dáng, cười hố hố, haha... bằng những trạng thái và điệu đứng khác nhau, nhưng đừng bao giờ tiết kiệm. Tại sao phải tiết kiệm...? Photo and retouch: Tác giả  Bạn có thể tiết kiệm nụ cười của mình thay vào đó bằng khuôn mặt ( thay vì mình hay nói thô nhưng thật: bản mặt) như tát nước vào mặt người khác, làm thế bạn được cái lợi là giấu được suy nghĩ, giấu được cảm xúc, bạn trở thành con người nghiêm túc trước người khác nhưng lợi thì có lợi nhưng răng đâu rồi, răng chẳn...

CÔ GÁI VỚI KHAO KHÁT ĐƯA NÔNG SẢN SẠCH TỚI TẬN TAY NGƯỜI TIÊU DÙNG

Bảo Hoài là người xưa cũ cũng được,  Chuyện là Hoài luôn có trong mình những hồi ức và những mảnh ghép từ thời ông bà cổ xưa, là những bữa cơm đạm bạc, là những lúc đi làm đồng bắt cua, là những đám bùn còn bám đến khô toác, là những nón khế chua mà cùng mấy chị em hái lượm, là những lúc luộc trứng gà đập ăn liền mấy quả.... Hồi ức kể rằng, các anh chị của Hoài cũng đã từng đỗ đại học, từng phải tạm xa nhà và không còn thường xuyên trở về nhà, lúc đó mình cũng hóng các anh chị kể về những chốn phồn hoa đô thị lắm. Nhưng có một đặc tính các anh chị trở về thường hay suýt xoa những món quà quê, khế chua chấm muối, sung quệt mẻ, những bữa cơm cùng với cá kho niêu hay nồi nhôm hơi cháy rồi thốt câu "đi học đi, lên Hà Nội không sướng đâu? Đồ ăn không an toàn đâu?" Và đúng như thế thật, cũng phải cỡ hơn 5 năm gắn bó với mảnh đất Hà Nội rồi nhưng những cảm xúc và hồi ức mà các anh chị kể lại đúng là không sai. Đến đây hóa ra mình đã chiêm nghiệm được nhiều điều, đó là ở...

Xin lỗi, em không thể yêu một chàng trai hướng dẫn viên!

Anh Hai- Gặp trên chặng đường xuyên Việt Một thời đã từng nổi loạn khi nhìn thấy tivi trắng đen hồi cấp 2, cấp 3 thấy nhiều người đi du lịch khủng khiếp, xuất hiện những người dẫn đường về sau mới biết là hướng dẫn viên du lịch và em có quyết tâm là trở thành hướng dẫn viên, cạnh tranh với các anh trên những cung đường đất nước đấy. Vì em cũng muốn rạng rỡ khắp miền đất nước, chạm chân nhiều hơn với những người khác. Nhưng.... Cuộc sống không như nghĩ, đời hướng dẫn viên là như thế này này..... Hướng dẫn viên à, mỗi lần đi tour em hỏi thật là anh có học bài cũ không, em cảm thấy như anh phải trả bài cô giáo mà cô giáo ở đây là những vị khách ấy, gặp phải người khó tính thì anh bị vặn là chắc rồi. Cũng có thể những điểm đến anh đi nhiều đến nỗi anh chẳng cần phải chuẩn bị gì luôn, cứ lên và văn chém thôi đúng không. Sáng dậy sớm, ngồi ôn lại rồi nhộm nhoạm gặm bánh mỳ, không thì uống nước lọc để chuẩn bị. Anh ngoái lại nhìn bạn mình, vợ mình còn ngủ nhắm tít mắt rồi đi, thế là ...