Né rất nhiều nhưng cuối cùng mấy năm nay chuyên gặp dân xây dựng là làm sao? Đôi khi có gọi là cái duyên......
Những năm tháng trên giảng đường đại học cũng có tiếp xúc với dân đại học xây dựng. Còn nhớ những ngày tháng năm 2, năm 3 mình có dịp tiếp xúc và tham quan môi trường xây dựng. Ù ôi, đúng 1 lần đi qua khu nhà đó toàn nam đồng loạt nhìn xuống.... mắt con bé ngơ ngác ngại ngùng.
Những ngày tháng đó là những ngày tháng mình tham gia và có cơ hội tiếp xúc với những anh chị học xây dựng.
Trong quá trình học tập, vui chơi, tham gia mình biết nhiều anh chị hơn. Khi còn ngồi trên ghế nhà trường vào kì thi đồ án bị lụt là bình thường, khác với mình lụt đề cương.
Đó là câu chuyện thời thanh xuân,
Quay trở lại với hiện tại, khi đủ lông đủ cánh họ sẽ bay tới khắp mọi miền đất nước, người thì tạm công tác 1 vài năm, người thì công tác ổn định luôn. Vậy là cuộc sống tha hương mỗi người một nơi, người nào may mắn thì được làm gần nhà, gần thành phố.
Con trai xây dựng không được bóng bẩy như dân ngân hàng, dân tài chính, dân bách khoa vì đặc thù của ngành coi công trường, coi môi trường bên ngoài và đặc biệt các bạn nữ ngành xây dựng càng trở thành động vật "quý hiếm"; do đó hệ quả là già hơn, là sở hữu làn da ngăm ngăm.
Do đặc thù công việc hầu như họ phải di chuyển tới nơi có công trình và coi đó chính là ngôi nhà của mình. Đó là quá trình rèn luyện không chỉ công việc mà còn tình yêu, còn các mối quan hệ khác. Đồng nghĩa đếm ngược thời gian trở về với gia đình, trở về với các thành phố lớn, các công trình đã hoàn thiện và sáng đèn.
Chia sẻ với Hoài, rất nhiều anh ngày đêm túc trực công trình, có khổ, có mệt, có buồn, có tủi, có cực và có ngay cả sự cô đơn không ai thấu hiểu.... họ vẫn cố chịu đựng, đó là nghề họ chọn.
Đánh đổi những gì?
Bòn rút thanh xuân: Đương nhiên là có nhiều công trình sẽ mất 1-3 năm ở tại đó nhưng có nhiều công trình sẽ phải gắn bó khá dài, thanh xuân dần dần được rút ngắn lại.
Chất riêng của ngành: Ồ hóa ra làm trong ngành không thể an gian được tuổi mà còn bị tuổi nhấn chìm già thêm. Nước da nhuộm màu nắng gió công trường cùng với những bụi bặm, cùng với những thói quen chẳng cho họ sự chỉnh chu.
Rượu chè: Ông nào làm xây dựng mà không uống rượu? thử hỏi xem có bao nhiêu câu trả lời, họ uống rượu cũng là chia sẻ vui buồn cùng đồng nghiệp và đôi khi cũng là "uống cho quên sầu".
Không có thời gian dành cho gia đình: Thanh xuân có thể gắn với công trường, có thể thức thâu đêm canh trực đổ bê tông,
Nhưng có những nghề trong ngành làm tại inhouse, vắt chất xám và tỉ mỉ tới từng chi tiết, từng số đo... bạn có thể cảm nhận được sự kỹ tính đến không ngờ của họ.
Họ hạnh phúc, có chứ!
Hạnh phúc với những tháng ngày sống trong công việc, trải nghiệm và khám phá khắp nơi
Hạnh phúc vì những thành tựu mà mình xây dựng nên
Hạnh phúc vì ngoài gia đình còn có những người đồng nghiệp thực sự tốt bụng
Hạnh phúc vì có những chất riêng của mình, đôi khi đó là bản sắc
Hạnh phúc trong cô đơn để trân trọng những điều tốt đẹp tiếp theo.....
Còn nữa, các bạn có thể viết thêm hoặc chia sẻ với mình để hoàn thiện nha
Bài viết này chỉ là..... để nhớ giấc mơ giang dở của mình thôi.......
Chào em cô gái Kỹ thuật!
Trả lờiXóa