Chuyển đến nội dung chính

Bí mật của thế lực áo đen sau cánh gà >:O



Hữu duyên đưa chúng ta đến với nhau, trở thành những người bạn, trở thành những đồng nghiệp, trở thành những người đồng hành cùng chặng đường của mình. Và đằng sau những duyên phận này là cả một câu chuyện, nếu trong tích tắc em có sự lựa chọn khác thì sẽ dịp gặp các anh đồng hành đâu.
Lựa chọn của em lên rừng, lên núi chứ không xuống biển, em muốn cái đó bình dị thế nên là em tự thưởng cho mình chuyến đi nhẹ nhàng này. Phút chót em quyết định.
Hồi hộp lắm, thao thức ghê gớm, vẻn vẹn có hai ngày nhưng em chuẩn bị khá nhiều đồ, lần đầu chơi team mà và cũng lần đầu em em có chuyến đi dài với lớp mình như thế.
Khởi động buổi sáng khá mệt mỏi, có buồn tẻ một chút là nhóm gà điên của em tách làm 2 tour khác nhau, chỉ vẻn vẹn có hai con gà bất đắc dĩ đi chuyến sau này thôi. Nhưng mà..... đến thời điểm này không hối hận chút nào.
Những chàng trai áo đen xuất hiện, em nhìn thoáng qua và đi lên xe luôn. Hành trình bắt đầu, những trải nghiệm có lẽ đối với người không theo dẫn tour như em đều là tờ giấy trắng được vẽ lên dần, các màn phát biểu, khởi động và lần đầu tiên em thấy được tất cả những gì mà chàng trai, cô gái hướng dẫn viên phải làm, đâu chỉ là những cung đường thuyết minh, đâu chỉ có những địa chỉ và đâu chỉ có sự im lặng và xuất phát rồi đến địa chỉ đâu.
Các anh như những chú ong thợ, đôi khi còn là những bậc phụ huynh đáng kính trông nom thay bố mẹ em ấy nhỉ.
Qua nhiều vòng choáng cả mặt mà các anh cũng khỏe thật luôn ấy. Xoay vòng như em 1 ngày chắc em ngoẻo luôn rồi.
Nhớ nhất là những khoảnh khắc đổ nước vào ống, vì lúc này, em không đưa con mắt và góc suy nghĩ của mình tới tất cả các anh nên chưa cảm nhận được những gì các anh đem đến và từ sâu thẳm tâm hồn các anh có, chỉ là thoáng qua, đến đây có chút tội lỗi. Vui nhất, khoảnh khắc đẹp nhất đó chính là chặng bơi, những cú cười, cú ngã, cú cổ vũ và chính lúc này là thời khắc lãng quên các anh.
Sáng ngày hôm sau và cũng chính là ngày cuối cùng vẻn vẹn của chuyến đi, em không ngủ nướng, dậy sớm và rất sớm, xỏ giày, đi dạo quanh khu resort, cầm theo chiếc máy ảnh, cạ cứng của em là một cô gái cũng muốn khám phá. Và góc quay sau cánh gà của các anh đang làm khiến em không thể dừng để chụp ảnh tiếp nữa. Hạ máy ảnh xuống một lúc, khoảnh khắc và hình ảnh ấy hiện tại vẫn còn nhớ. Những thùng nước còn đương vương trên tay, những dụng cụ chơi team vẫn đang chạy theo cùng các anh. À, hóa ra góc khuất của những chàng trai này là như thế, vẫn biết là chặng đường và những hình ảnh khỏe khoắn, vui vẻ là thế nhưng hiểu rằng khi đi sâu một chút vào cuộc sống của các anh thì mới hiểu được.
Kết thúc khá nhiều chặng đường rồi, bất chợt nghe những lời nhận xét của các anh mới thấy rằng mình chưa thực sự cố gắng, chưa hết mình. Leader của chặng đường này là anh Vụ, thực ra thì cảm nhận được rất nhiều sự nỗ lực và cố gắng, sự nhiệt huyết, không kém vui tươi nhưng cũng không kém mệt mỏi và gương mặt thân quen của anh khiến em đã tự nghĩ rằng em đã gặp ở đâu. Vâng, người đàn ông làm trọng tài theo dõi chặng đường đội em em không thể quên là anh Hưng- người được em nhận xét đánh giá là khá dễ tính. Người đàn ông và nhân vật được em đánh giá là đầy sức khỏe và ngập tràn năng lượng, giọng hát kinh khủng nhất trên xe đó là anh Trung. Anh Sơn có lẽ là lúc này em chưa thể chấm phá ngòi bút của mình nhiều hơn nữa, có lẽ là khá trầm. Em chưa nhấc bút của mình từ đâu để bắt đầu với anh Hiếu và anh Nam- em thực sự chưa khai thác được ở anh có những tiềm ẩn gì, chỉ biết cử chỉ và hành động của anh nấp sau cánh gà.


Tưởng chừng như, góc quay của em đã hết, ánh mắt nhìn theo đó là chặng đường trở về, cuộc gặp gỡ của những bữa ăn, ngẩng mặt lên sau cái vòi nước rửa tay là hình ảnh trọn vẹn bàn ăn của các anh, trong đầu em nghĩ tại sao lại ở một vị trí khác với em, xa thế và dường như câu chuyện hé mở phần 2, sự khác nhau có ở những món ăn. Câu hỏi thứ hai này đến thời điểm hiện tại em mới trả lời được, chiếc bánh không toàn vẹn như mình nghĩ.
Vẫn biết rằng sự lựa chọn của các anh là niềm đam mê, là cuộc sống, là sự trải nghiệm nhưng ..............Hơn một năm trôi qua, hình ảnh các anh là bài viết số 2 trong blog cá nhân của em, cảm ơn các anh đã cho em những câu chuyện và những cảnh quay cuộc sống.





Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bạn có thể tiết kiệm tiền bỏ Pi nhưng đừng tiết kiệm thứ này....

Bạn có thể mua một chú Pi sau đó nhét từng đồng tiền lẻ của mình vào đó mỗi ngày, mình nghĩ nó sẽ hữu ích và tiện lợi không chỉ cho cuộc sống của bạn mà nó là niềm vui để bạn có thể phấn đấu và đạt mục tiêu đó. Bạn có thể tiết kiệm tiền bỏ Pi, đồng ý, nhưng đừng tiết kiệm những thứ khác nhé. Không quá khó để bạn hành động này trong vòng 5 giây.  Một trong những thứ được nhiều người sử dụng triệt để và không mất phí đó chính là NỤ CƯỜI. Bạn có thể cười nghiêng ngả, cười thả ga, cười tủm, cười 8 răng duyên dáng, cười hố hố, haha... bằng những trạng thái và điệu đứng khác nhau, nhưng đừng bao giờ tiết kiệm. Tại sao phải tiết kiệm...? Photo and retouch: Tác giả  Bạn có thể tiết kiệm nụ cười của mình thay vào đó bằng khuôn mặt ( thay vì mình hay nói thô nhưng thật: bản mặt) như tát nước vào mặt người khác, làm thế bạn được cái lợi là giấu được suy nghĩ, giấu được cảm xúc, bạn trở thành con người nghiêm túc trước người khác nhưng lợi thì có lợi nhưng răng đâu rồi, răng chẳn...

Thứ riêng biệt của tôi- Tôi đã tạo ra nó ;)

Xin chào! Tại sao tôi muốn dành thời gian tạo nên một thứ riêng biệt cho bản thân mình. Thực ra thì cuộc sống của con người rất đơn giản thôi, vui vẻ hằng ngày, tìm được điều thú vị hay nhẹ nhàng là những bữa cơm bên cạnh những người mà bạn yêu quý. Mỗi người đều muốn tìm cho mình những thứ tốt đẹp, nhưng tôi ngoài sự tốt đẹp ra tôi mong muốn tôi có sự khác biệt. Bắt đầu từ những ngày của tháng 7 năm trước khi tôi rong ruổi hành trình của mình trở về, tôi đã ấp ủ một cuốn nhật kí của tuổi thanh xuân và rồi nó chớm nở với tôi bằng cuộc thi viết trải nghiệm của kênh Ybox. Bén duyên từ lúc nào không biết, tôi nghĩ mình đã nổi loạn mất rồi. Tôi còn nhớ những ngày tháng cấp 3, tôi đã có thói quen đọc sách đêm khuya và cũng bắt đầu mở ngòi bút ghi chép những câu danh ngôn, những bài học cuộc sống. Tôi cứ nghĩ tôi sẽ trở thành một cô giáo dạy địa lý cơ, bởi tôi mê địa hơn bất cứ ai, nhưng rồi, chuyển dòng cuộc đời. Chỉ qua có một vài câu văn bé nhỏ, thầy chủ nhiệm tóm tôi sang đội văn....

MẸO TIÊU TIỀN TIẾT KIỆM MÀ NHÌN VẪN NHƯ NGƯỜI CÓ TIỀN NÀY

Ầy gu, mình vừa mới post chi tiêu tài chính cá nhân của mình trong hơn 1 ngày thôi thì nhiều người nhận xét đánh giá abc,,,,, xyz..... nhưng mà thú thực là thu nhập của mình cũng chỉ mức trung bình thôi mọi người nha. Hồi trước mình không chi tiêu kiểm soát, thích đồ là mua... mà mua nhiều là không dùng hoặc linh tinh cực kỳ..... Càng lớn khi vươn rộng hơn, thấm thía nhiều thứ lắm. Và dòng đời xô đẩy những thứ liên quan tới cuộc sống, gia đình không cho phép chúng ta buông thả nữa. Mình đã thử gần 1 năm trời khả năng kiểm soát bản thân, cũng chẳng cứng nhắc đâu nhé, mình vẫn ăn chơi tụ tập bình thường với hội chị em bạn dì, hội anh em trai nữa đấy, vẫn mua đồ, mua mỹ phẩm, quần áo ầm ầm đó nhé.  BÍ KÍP CỦA MÌNH ĐÂY Các bạn đọc có đúng với mình không nè? 1. Những khoản cố định, hãy mặc nó... thay đổi làm gì đâu? - Ví như tiền nhà, tiền điện nước mặc định thế rồi, dùng tầm tầm đó cũng chẳng chệch là bao nhiêu, mình vui lòng bỏ 1 khoản cố định ra riêng. - Xăng...