Chuyển đến nội dung chính

Thứ riêng biệt của tôi- Tôi đã tạo ra nó ;)


Xin chào!
Tại sao tôi muốn dành thời gian tạo nên một thứ riêng biệt cho bản thân mình.
Thực ra thì cuộc sống của con người rất đơn giản thôi, vui vẻ hằng ngày, tìm được điều thú vị hay nhẹ nhàng là những bữa cơm bên cạnh những người mà bạn yêu quý. Mỗi người đều muốn tìm cho mình những thứ tốt đẹp, nhưng tôi ngoài sự tốt đẹp ra tôi mong muốn tôi có sự khác biệt.
Bắt đầu từ những ngày của tháng 7 năm trước khi tôi rong ruổi hành trình của mình trở về, tôi đã ấp ủ một cuốn nhật kí của tuổi thanh xuân và rồi nó chớm nở với tôi bằng cuộc thi viết trải nghiệm của kênh Ybox.
Bén duyên từ lúc nào không biết, tôi nghĩ mình đã nổi loạn mất rồi. Tôi còn nhớ những ngày tháng cấp 3, tôi đã có thói quen đọc sách đêm khuya và cũng bắt đầu mở ngòi bút ghi chép những câu danh ngôn, những bài học cuộc sống. Tôi cứ nghĩ tôi sẽ trở thành một cô giáo dạy địa lý cơ, bởi tôi mê địa hơn bất cứ ai, nhưng rồi, chuyển dòng cuộc đời. Chỉ qua có một vài câu văn bé nhỏ, thầy chủ nhiệm tóm tôi sang đội văn. Cứ như thế và tôi quyết tâm, tôi dần dần trở thành một đứa ghi chép tốn mực tốn giấy.
Những khoảnh khắc của cuộc đời tưởng chừng chỉ vụt tắt nhưng lại là ngã rẽ hoàn toàn khác cho tôi. Và thế là những bước chân chập chững, thay đổi bắt đầu.
Đấy, tôi mặc kệ gia đình, tôi mặc kệ bạn bè, tôi đi theo con đường tôi muốn, tôi không theo đúng chuyên ngành học nữa, tôi vẫn muốn theo cái đam mê tôi có. Bùng cháy ở cuộc thi viết " trải nghiệm mùa hè kia, rồi tôi bắt đầu thấy mình muốn viết lách, muốn ngó ngoáy cái ngòi bút mà bao người vẫn bảo tôi " sao mày không chán à, sao mày có thể ngồi lỳ và có thể chịu đựng được". Các cậu chịu nhưng tớ cứ không chịu đâu.
Ấp ủ những cái dành cho riêng mình, muốn mình theo cái mình muốn, tôi đã bắt đầu viết những dòng " note" nhỏ về cuộc sống, nhưng các bạn chẳng đọc được đâu vì cái đó tôi để riêng mình. Blog ra đời như chứng minh tôi chưa hề hối hận từ ngày tôi theo con đường viết lách này.  Blog ra đời như một ý nghĩa của cuộc đời tôi, đam mê của tôi.
Tuổi 20 đã bắt đầu với bao những hối hả vội vàng, với những bước đi chập chững, tuổi 22 lặng lẽ bước qua cuộc đời mà tôi chưa kịp nhận ra sự xoay vòng đó. Do dự trong những nốt nhạc khiến những phút giây tôi cũng sẽ không thể nào nhớ hết. Và giấu diếm nó trong blog này.
Cảm ơn những sự ủng hộ của tất cả anh, chị em đồng nghiệp cũng như bạn bè và đặc biệt là người truyền lửa cho tôi <3
Hà Nội, 21-9-2016
Hoài Smile writer

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Xin lỗi, em không thể yêu một chàng trai hướng dẫn viên!

Anh Hai- Gặp trên chặng đường xuyên Việt Một thời đã từng nổi loạn khi nhìn thấy tivi trắng đen hồi cấp 2, cấp 3 thấy nhiều người đi du lịch khủng khiếp, xuất hiện những người dẫn đường về sau mới biết là hướng dẫn viên du lịch và em có quyết tâm là trở thành hướng dẫn viên, cạnh tranh với các anh trên những cung đường đất nước đấy. Vì em cũng muốn rạng rỡ khắp miền đất nước, chạm chân nhiều hơn với những người khác. Nhưng.... Cuộc sống không như nghĩ, đời hướng dẫn viên là như thế này này..... Hướng dẫn viên à, mỗi lần đi tour em hỏi thật là anh có học bài cũ không, em cảm thấy như anh phải trả bài cô giáo mà cô giáo ở đây là những vị khách ấy, gặp phải người khó tính thì anh bị vặn là chắc rồi. Cũng có thể những điểm đến anh đi nhiều đến nỗi anh chẳng cần phải chuẩn bị gì luôn, cứ lên và văn chém thôi đúng không. Sáng dậy sớm, ngồi ôn lại rồi nhộm nhoạm gặm bánh mỳ, không thì uống nước lọc để chuẩn bị. Anh ngoái lại nhìn bạn mình, vợ mình còn ngủ nhắm tít mắt rồi đi, thế là ...

MẸO TIÊU TIỀN TIẾT KIỆM MÀ NHÌN VẪN NHƯ NGƯỜI CÓ TIỀN NÀY

Ầy gu, mình vừa mới post chi tiêu tài chính cá nhân của mình trong hơn 1 ngày thôi thì nhiều người nhận xét đánh giá abc,,,,, xyz..... nhưng mà thú thực là thu nhập của mình cũng chỉ mức trung bình thôi mọi người nha. Hồi trước mình không chi tiêu kiểm soát, thích đồ là mua... mà mua nhiều là không dùng hoặc linh tinh cực kỳ..... Càng lớn khi vươn rộng hơn, thấm thía nhiều thứ lắm. Và dòng đời xô đẩy những thứ liên quan tới cuộc sống, gia đình không cho phép chúng ta buông thả nữa. Mình đã thử gần 1 năm trời khả năng kiểm soát bản thân, cũng chẳng cứng nhắc đâu nhé, mình vẫn ăn chơi tụ tập bình thường với hội chị em bạn dì, hội anh em trai nữa đấy, vẫn mua đồ, mua mỹ phẩm, quần áo ầm ầm đó nhé.  BÍ KÍP CỦA MÌNH ĐÂY Các bạn đọc có đúng với mình không nè? 1. Những khoản cố định, hãy mặc nó... thay đổi làm gì đâu? - Ví như tiền nhà, tiền điện nước mặc định thế rồi, dùng tầm tầm đó cũng chẳng chệch là bao nhiêu, mình vui lòng bỏ 1 khoản cố định ra riêng. - Xăng...

LĂNG KÍNH KHÁM PHÁ HÀ NỘI CỦA BẠN TỚI ĐÂU RỒI???

Có lẽ thời gian này Hà Nội đang chìm trong tĩnh lặng và ồn ào đan xen. Dường như con người trở nên kín cạnh hơn, tinh tế và cẩn thận hơn. Một sự tĩnh lặng, một sự thưa thớt, một sự vắng bóng của tất cả những người dân, mọi người có lẽ đã "ngủ đông" trong nhà mất rồi. Hà Nội yên bình quay trở lại, lòng người càng trở nên rối bời, trầm tư hơn và mình cũng vậy. Hà Nội dù ở góc cạnh nào cũng dễ khiến con người ta xao lòng. Đậu Đại học năm 2012 và tính đến nay có 8 năm ở Hà Nội nhưng với tính cách hướng nội, phải đến năm 3 năm 4 mình mới bắt đầu khám phá Hà Nội theo nhiều góc độ khác nhau...... cho đến khi ra trường và đi làm mới thực sự chủ động khám phá còn trước là "hay lười". Cũng không thể nhớ hết được ngoài đi làm ra, ngoài ở trong căn nhà xinh xinh thì mình đã đi đâu và làm gì trong suốt thời gian ở thủ đô nên đã note ra một cái nho nhỏ trên kênh blog riêng để "đếm" thử xem. Hà Nội có người mình yêu, có món ăn mình thích, có địa điểm mì...