Tôi không nghĩ rằng cuộc sống này cho bạn tài năng gì thì sẽ lấy đi của bạn sức khỏe ở yếu tố đó. Nhưng hãy thử kiểm nghiệm xem .....
Năm cuối của quãng đường đại học tôi đã không chấp nhận một nghề nghiệp mà mình theo và rồi quyết định đi theo một hướng khác, chẳng liên quan đến chuyên ngành. Cái sở thích cũng dở hơi khiến cho bạn bè nhảy xổ vào nói học hành kiểu gì, rồi mỗi mình mình trái khoáy làm những điều chưa bao giờ làm, rơi vào khủng hoảng và suýt trầm cảm.
Sắp đến Tết rồi, đó cũng là khoảng thời gian 1 năm với những ngã rẽ và những quyết định vội vàng, mong manh và ẩn chứa nhiều đổ vỡ. Rồi vật lộn với những thử nghiệm mới mà rõ ràng là biết những mắt xích đó đã được xây dựng từ những ngày tháng cấp 2. Tiếp tục từ những ngày học đội tuyển địa bị tóm cổ sang đội văn và gây khó xử giữa hai thầy cô văn-địa, rồi các bạn ghét mình thêm, cơ mà chấp nhận theo văn, rồi đi thi.... cứ như thế cho đến lúc bước lên đại học. Để rồi, những ngày tháng tình cờ đọc được cuộc thi trên Ybox, tham gia thử, cứ như vậy, con đường được đắp đầy những hi vọng hơn.
Kết thúc 4 năm đại học, chấp nhận ở một con đường mới, con đường của kẻ mượn chữ viết lách, viết ra những suy nghĩ, viết ra những từ ngữ, câu chuyện cuộc sống, viết ra những bài quảng cáo, chỉ viết và viết. Nghĩ và viết, ngồi ngẩn ngơ giữa bàn, giữa chiếc máy tính mà chẳng biết là nên làm gì.
Nghề viết và những khoảnh khắc nghẹt thở!
Tôi nghĩ rằng, có lẽ quy luật là đúng thôi, không thể trách móc ai được, theo đuổi đam mê thì cũng sẽ phải đánh đổi một cái gì đó. Viết một thời gian ở công ty du lịch, có những lúc rất oải, có những lúc tưởng chừng như mình thất bại hoàn toàn ở con đường mình chọn. Có những ngày tháng chẳng thể nghĩ nổi ra ý tưởng gì để làm và bị tác động bên ngoài, lùi lũi như một con rùa sau giờ làm ở công ty về, không buồn nói với ai một câu.
Tiếp tục, quãng thời gian ấy cứ ngấm dần và cứ chìm ngập theo thời gian, cứ nặng thêm, ngồi nhìn máy tính, ngồi một mình chẳng làm gì, cũng đơ đơ nghĩ ngợi nhưng chẳng ra. Có những lúc mặt như khóc, mặt như biểu hiện của chuyện gì, câm nín từ những giờ phút ấy. Bạn hỏi thăm cũng bảo ổn, mà rõ là không ổn, ai hỏi cũng bảo bình thường, mà rõ bình thường không hề có chuyện gì, cứ như lùi lũi thế.
Bị tác động mạnh của một vài chuyện nữa, không chỉ lặng im mà còn khóc lóc theo đêm, mơ sảng nữa, nhưng rồi cũng chẳng hé răng ra nói. Cứ như vậy, công việc đến công ty luôn phải tìm những gì mới, những ý tưởng nội dung mới, ngoài nghĩ viết bài ra còn khống chế tâm lý tránh ảnh hưởng đến công việc.
Ảnh hưởng thần kinh, có đúng như vậy không?
Không để ý đến những vấn đề của việc ngồi nhiều, nhìn máy tính nhiều, mỏi mắt đau lưng; trong một khoảng thời gian vừa phải đọc thông tin, vừa phải viết ra cái gì mà không có ai lặp lại, nghĩa là nhìn- nghĩ và gõ chữ là ba trạng thái làm luôn một lúc, có những lúc dở khóc dở cười của người viết là mất tập trung 1 chút nghĩ gì viết ngay vào bài, tỉnh lại như bị thôi miên vậy.
Có những ngày tháng tôi ngồi viết và không hề đứng dậy, lì lợm một chỗ, khiến cảm giác đầu óc và não bị tê liệt. Nhìn khuôn mặt bên ngoài không ai nghĩ là đã có những giai đoạn đấu tranh với đam mê này như thế nào, có lúc giải quyết như thế nào.
Hơn 6 tháng làm trong môi trường du lịch, làm trong môi trường đúng với chuyên ngành là những ngày tháng đánh cược dao cắt 1 là sống với nghề đó, hai là bỏ cuộc ngay. Nhưng ma xui khiến thế nào, dù có bị trầm cảm, dù có thần kinh thì vẫn theo nghề viết lách này. Tiếp tục quyết định rời ngành, nhảy vào một công ty chẳng liên quan đến lĩnh vực du lịch gì, nhảy vào tìm kiếm cái 'insight' của đối tượng mới, là những ngày tháng làm nhiều hơn, là những ngày tháng viết nhiều hơn và cũng đúng lúc này tạo 1 blog để viết những gì mà giấu trong lòng lên đấy.
Những ngày tháng biết rằng mình sẽ sắp dời khỏi công ty du lịch, liền vội vàng cop những link bài viết của mình vào nhật kí cá nhân trên facebook, rồi những lời động viên của anh chị em, " em là người đặc biệt, không phải ai làm cũng được đâu". Ừ thì, cứ đánh đổi mong manh quyết định của mình, đến giờ phút này, vẫn có những ngày tháng đau đầu dữ dội, vẫn còn có những lúc nhìn lên trần nhà thôi cũng chẳng ra cái gì cơ.
Chỉ mong một lúc nào đó mình không phải nghĩ mà cứ viết ra tuôn rào rào, nhìn ra ai cũng có cảm hứng, bài viết thuyết phục mọi người thôi, có thể nghĩ ra những từ ngữ mà chưa ai nghĩ tới. Làm cái nghề này là chấp nhận như một con điên, có những lúc trong- ngoài xung đột nhưng vẫn phải làm.
Vượt qua những giai đoạn khó khăn không một ai đẩy lên khó khăn nhưng cũng hạnh phúc lắm rồi. Giờ thì trầm cảm hay thần kinh hay bị như thế nào cũng phải mạnh mẽ vượt qua.
Năm cuối của quãng đường đại học tôi đã không chấp nhận một nghề nghiệp mà mình theo và rồi quyết định đi theo một hướng khác, chẳng liên quan đến chuyên ngành. Cái sở thích cũng dở hơi khiến cho bạn bè nhảy xổ vào nói học hành kiểu gì, rồi mỗi mình mình trái khoáy làm những điều chưa bao giờ làm, rơi vào khủng hoảng và suýt trầm cảm.
Sắp đến Tết rồi, đó cũng là khoảng thời gian 1 năm với những ngã rẽ và những quyết định vội vàng, mong manh và ẩn chứa nhiều đổ vỡ. Rồi vật lộn với những thử nghiệm mới mà rõ ràng là biết những mắt xích đó đã được xây dựng từ những ngày tháng cấp 2. Tiếp tục từ những ngày học đội tuyển địa bị tóm cổ sang đội văn và gây khó xử giữa hai thầy cô văn-địa, rồi các bạn ghét mình thêm, cơ mà chấp nhận theo văn, rồi đi thi.... cứ như thế cho đến lúc bước lên đại học. Để rồi, những ngày tháng tình cờ đọc được cuộc thi trên Ybox, tham gia thử, cứ như vậy, con đường được đắp đầy những hi vọng hơn.
Kết thúc 4 năm đại học, chấp nhận ở một con đường mới, con đường của kẻ mượn chữ viết lách, viết ra những suy nghĩ, viết ra những từ ngữ, câu chuyện cuộc sống, viết ra những bài quảng cáo, chỉ viết và viết. Nghĩ và viết, ngồi ngẩn ngơ giữa bàn, giữa chiếc máy tính mà chẳng biết là nên làm gì.
Nghề viết và những khoảnh khắc nghẹt thở!
Tôi nghĩ rằng, có lẽ quy luật là đúng thôi, không thể trách móc ai được, theo đuổi đam mê thì cũng sẽ phải đánh đổi một cái gì đó. Viết một thời gian ở công ty du lịch, có những lúc rất oải, có những lúc tưởng chừng như mình thất bại hoàn toàn ở con đường mình chọn. Có những ngày tháng chẳng thể nghĩ nổi ra ý tưởng gì để làm và bị tác động bên ngoài, lùi lũi như một con rùa sau giờ làm ở công ty về, không buồn nói với ai một câu.
Tiếp tục, quãng thời gian ấy cứ ngấm dần và cứ chìm ngập theo thời gian, cứ nặng thêm, ngồi nhìn máy tính, ngồi một mình chẳng làm gì, cũng đơ đơ nghĩ ngợi nhưng chẳng ra. Có những lúc mặt như khóc, mặt như biểu hiện của chuyện gì, câm nín từ những giờ phút ấy. Bạn hỏi thăm cũng bảo ổn, mà rõ là không ổn, ai hỏi cũng bảo bình thường, mà rõ bình thường không hề có chuyện gì, cứ như lùi lũi thế.
Bị tác động mạnh của một vài chuyện nữa, không chỉ lặng im mà còn khóc lóc theo đêm, mơ sảng nữa, nhưng rồi cũng chẳng hé răng ra nói. Cứ như vậy, công việc đến công ty luôn phải tìm những gì mới, những ý tưởng nội dung mới, ngoài nghĩ viết bài ra còn khống chế tâm lý tránh ảnh hưởng đến công việc.
Ảnh hưởng thần kinh, có đúng như vậy không?
Không để ý đến những vấn đề của việc ngồi nhiều, nhìn máy tính nhiều, mỏi mắt đau lưng; trong một khoảng thời gian vừa phải đọc thông tin, vừa phải viết ra cái gì mà không có ai lặp lại, nghĩa là nhìn- nghĩ và gõ chữ là ba trạng thái làm luôn một lúc, có những lúc dở khóc dở cười của người viết là mất tập trung 1 chút nghĩ gì viết ngay vào bài, tỉnh lại như bị thôi miên vậy.
Có những ngày tháng tôi ngồi viết và không hề đứng dậy, lì lợm một chỗ, khiến cảm giác đầu óc và não bị tê liệt. Nhìn khuôn mặt bên ngoài không ai nghĩ là đã có những giai đoạn đấu tranh với đam mê này như thế nào, có lúc giải quyết như thế nào.
Hơn 6 tháng làm trong môi trường du lịch, làm trong môi trường đúng với chuyên ngành là những ngày tháng đánh cược dao cắt 1 là sống với nghề đó, hai là bỏ cuộc ngay. Nhưng ma xui khiến thế nào, dù có bị trầm cảm, dù có thần kinh thì vẫn theo nghề viết lách này. Tiếp tục quyết định rời ngành, nhảy vào một công ty chẳng liên quan đến lĩnh vực du lịch gì, nhảy vào tìm kiếm cái 'insight' của đối tượng mới, là những ngày tháng làm nhiều hơn, là những ngày tháng viết nhiều hơn và cũng đúng lúc này tạo 1 blog để viết những gì mà giấu trong lòng lên đấy.
Những ngày tháng biết rằng mình sẽ sắp dời khỏi công ty du lịch, liền vội vàng cop những link bài viết của mình vào nhật kí cá nhân trên facebook, rồi những lời động viên của anh chị em, " em là người đặc biệt, không phải ai làm cũng được đâu". Ừ thì, cứ đánh đổi mong manh quyết định của mình, đến giờ phút này, vẫn có những ngày tháng đau đầu dữ dội, vẫn còn có những lúc nhìn lên trần nhà thôi cũng chẳng ra cái gì cơ.
Chỉ mong một lúc nào đó mình không phải nghĩ mà cứ viết ra tuôn rào rào, nhìn ra ai cũng có cảm hứng, bài viết thuyết phục mọi người thôi, có thể nghĩ ra những từ ngữ mà chưa ai nghĩ tới. Làm cái nghề này là chấp nhận như một con điên, có những lúc trong- ngoài xung đột nhưng vẫn phải làm.
Vượt qua những giai đoạn khó khăn không một ai đẩy lên khó khăn nhưng cũng hạnh phúc lắm rồi. Giờ thì trầm cảm hay thần kinh hay bị như thế nào cũng phải mạnh mẽ vượt qua.
Nhận xét
Đăng nhận xét