Chuyển đến nội dung chính

Xâm nhập thành dân công sở với 13k bữa trưa :)

Bất chợt một ngày bạn là cô gái, là chàng trai văn phòng quên mất phải nấu cơm mang đi làm cho bữa trưa của mình, muốn thưởng thức phảng phất hương vị của món ăn mang đặc trưng của nếp hương Việt Nam, rong ruổi kiếm tìm khắp đường phố Hà Nội để rồi dừng chân ở giữa dòng người cùng với khói bụi, ngửi thấy mùi hương phảng phất của thức quà: Bánh khúc giá 13k.



Vội vã rảo bước đi nhanh và mua lấy một chiếc bánh khúc cho bữa trưa, bình thường bữa trưa của mình ở văn phòng chỉ là đồ ăn đơn giản nhưng cần chắc bụng không đầu chiều là bắt đầu hoa mắt, chóng mặt.
Đã có lúc nhớ rằng hồi còn nhỏ xíu, rủ nhau đi ra những thửa ruộng đã khô cằn để hái lá khúc. Hái mãi rồi mới về nghịch làm bánh mà không thành. Lá khúc phảng phất mùi đất, mùi rạ ẩm còn vương, càng trở lại với những khoảng thời gian gần đây, càng thấy bánh khúc không còn 1 phần nguyên liệu từ lá khúc mà chuyển dần sang những thứ lá khác. Hương vị của bánh khúc đồng quê, của nông thôn đã dần lãng quên trong trí nhớ của tôi.


Bánh khúc Hà Nội được đựng trong những chiếc thúng, ở trên những chiếc xe đạp cùng với tiếng loa hay đơn giản là trong những chiếc hũ và kèm theo một đôi đũa để xới. Những chiếc bánh được gói ghém gọn gàng trong chiếc lá chuối kèm theo là một túi nhỏ muối vừng ăn kèm cho đậm đà. Và thế là vội vàng sách đi, bữa trưa đơn giản của tôi vậy thôi. 

Bánh khúc Hà Nội được làm bằng với nguyên liệu gạo nếp, nhưng gạo nếp mà tôi cảm nhận được không phải là gạo nếp của mảnh đất quê hương tôi, đỗ cũng chẳng phải và hình như cũng chẳng phải có sự góp mặt của lá khúc. Ào ào về trong kí ức là những chiếc bánh không đẹp đẽ, không xinh xắn như họ làm nhưng lại thấm đượm quá khứ. Phảng phất ngày đông giở đùm bánh khúc giữa văn phòng ra và thưởng thức dù đã nguội rồi nhưng kí ức chưa hề nguội...

Bánh khúc .............


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bạn có thể tiết kiệm tiền bỏ Pi nhưng đừng tiết kiệm thứ này....

Bạn có thể mua một chú Pi sau đó nhét từng đồng tiền lẻ của mình vào đó mỗi ngày, mình nghĩ nó sẽ hữu ích và tiện lợi không chỉ cho cuộc sống của bạn mà nó là niềm vui để bạn có thể phấn đấu và đạt mục tiêu đó. Bạn có thể tiết kiệm tiền bỏ Pi, đồng ý, nhưng đừng tiết kiệm những thứ khác nhé. Không quá khó để bạn hành động này trong vòng 5 giây.  Một trong những thứ được nhiều người sử dụng triệt để và không mất phí đó chính là NỤ CƯỜI. Bạn có thể cười nghiêng ngả, cười thả ga, cười tủm, cười 8 răng duyên dáng, cười hố hố, haha... bằng những trạng thái và điệu đứng khác nhau, nhưng đừng bao giờ tiết kiệm. Tại sao phải tiết kiệm...? Photo and retouch: Tác giả  Bạn có thể tiết kiệm nụ cười của mình thay vào đó bằng khuôn mặt ( thay vì mình hay nói thô nhưng thật: bản mặt) như tát nước vào mặt người khác, làm thế bạn được cái lợi là giấu được suy nghĩ, giấu được cảm xúc, bạn trở thành con người nghiêm túc trước người khác nhưng lợi thì có lợi nhưng răng đâu rồi, răng chẳn...

CÔ GÁI VỚI KHAO KHÁT ĐƯA NÔNG SẢN SẠCH TỚI TẬN TAY NGƯỜI TIÊU DÙNG

Bảo Hoài là người xưa cũ cũng được,  Chuyện là Hoài luôn có trong mình những hồi ức và những mảnh ghép từ thời ông bà cổ xưa, là những bữa cơm đạm bạc, là những lúc đi làm đồng bắt cua, là những đám bùn còn bám đến khô toác, là những nón khế chua mà cùng mấy chị em hái lượm, là những lúc luộc trứng gà đập ăn liền mấy quả.... Hồi ức kể rằng, các anh chị của Hoài cũng đã từng đỗ đại học, từng phải tạm xa nhà và không còn thường xuyên trở về nhà, lúc đó mình cũng hóng các anh chị kể về những chốn phồn hoa đô thị lắm. Nhưng có một đặc tính các anh chị trở về thường hay suýt xoa những món quà quê, khế chua chấm muối, sung quệt mẻ, những bữa cơm cùng với cá kho niêu hay nồi nhôm hơi cháy rồi thốt câu "đi học đi, lên Hà Nội không sướng đâu? Đồ ăn không an toàn đâu?" Và đúng như thế thật, cũng phải cỡ hơn 5 năm gắn bó với mảnh đất Hà Nội rồi nhưng những cảm xúc và hồi ức mà các anh chị kể lại đúng là không sai. Đến đây hóa ra mình đã chiêm nghiệm được nhiều điều, đó là ở...

Xin lỗi, em không thể yêu một chàng trai hướng dẫn viên!

Anh Hai- Gặp trên chặng đường xuyên Việt Một thời đã từng nổi loạn khi nhìn thấy tivi trắng đen hồi cấp 2, cấp 3 thấy nhiều người đi du lịch khủng khiếp, xuất hiện những người dẫn đường về sau mới biết là hướng dẫn viên du lịch và em có quyết tâm là trở thành hướng dẫn viên, cạnh tranh với các anh trên những cung đường đất nước đấy. Vì em cũng muốn rạng rỡ khắp miền đất nước, chạm chân nhiều hơn với những người khác. Nhưng.... Cuộc sống không như nghĩ, đời hướng dẫn viên là như thế này này..... Hướng dẫn viên à, mỗi lần đi tour em hỏi thật là anh có học bài cũ không, em cảm thấy như anh phải trả bài cô giáo mà cô giáo ở đây là những vị khách ấy, gặp phải người khó tính thì anh bị vặn là chắc rồi. Cũng có thể những điểm đến anh đi nhiều đến nỗi anh chẳng cần phải chuẩn bị gì luôn, cứ lên và văn chém thôi đúng không. Sáng dậy sớm, ngồi ôn lại rồi nhộm nhoạm gặm bánh mỳ, không thì uống nước lọc để chuẩn bị. Anh ngoái lại nhìn bạn mình, vợ mình còn ngủ nhắm tít mắt rồi đi, thế là ...