Chuyển đến nội dung chính

Xâm nhập thành dân công sở với 13k bữa trưa :)

Bất chợt một ngày bạn là cô gái, là chàng trai văn phòng quên mất phải nấu cơm mang đi làm cho bữa trưa của mình, muốn thưởng thức phảng phất hương vị của món ăn mang đặc trưng của nếp hương Việt Nam, rong ruổi kiếm tìm khắp đường phố Hà Nội để rồi dừng chân ở giữa dòng người cùng với khói bụi, ngửi thấy mùi hương phảng phất của thức quà: Bánh khúc giá 13k.



Vội vã rảo bước đi nhanh và mua lấy một chiếc bánh khúc cho bữa trưa, bình thường bữa trưa của mình ở văn phòng chỉ là đồ ăn đơn giản nhưng cần chắc bụng không đầu chiều là bắt đầu hoa mắt, chóng mặt.
Đã có lúc nhớ rằng hồi còn nhỏ xíu, rủ nhau đi ra những thửa ruộng đã khô cằn để hái lá khúc. Hái mãi rồi mới về nghịch làm bánh mà không thành. Lá khúc phảng phất mùi đất, mùi rạ ẩm còn vương, càng trở lại với những khoảng thời gian gần đây, càng thấy bánh khúc không còn 1 phần nguyên liệu từ lá khúc mà chuyển dần sang những thứ lá khác. Hương vị của bánh khúc đồng quê, của nông thôn đã dần lãng quên trong trí nhớ của tôi.


Bánh khúc Hà Nội được đựng trong những chiếc thúng, ở trên những chiếc xe đạp cùng với tiếng loa hay đơn giản là trong những chiếc hũ và kèm theo một đôi đũa để xới. Những chiếc bánh được gói ghém gọn gàng trong chiếc lá chuối kèm theo là một túi nhỏ muối vừng ăn kèm cho đậm đà. Và thế là vội vàng sách đi, bữa trưa đơn giản của tôi vậy thôi. 

Bánh khúc Hà Nội được làm bằng với nguyên liệu gạo nếp, nhưng gạo nếp mà tôi cảm nhận được không phải là gạo nếp của mảnh đất quê hương tôi, đỗ cũng chẳng phải và hình như cũng chẳng phải có sự góp mặt của lá khúc. Ào ào về trong kí ức là những chiếc bánh không đẹp đẽ, không xinh xắn như họ làm nhưng lại thấm đượm quá khứ. Phảng phất ngày đông giở đùm bánh khúc giữa văn phòng ra và thưởng thức dù đã nguội rồi nhưng kí ức chưa hề nguội...

Bánh khúc .............


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

ĐANG ĐỘC THÂN TỰ DƯNG YÊU

Xuân đến, xuân đi cuối cùng cũng có người lay động lòng em! Cái tuổi xinh tươi đẹp nhất, hạnh phúc nhất, rạng rỡ nhất của người con gái, chạm ngưỡng 25; nhìn những hậu bối đã có những mấy con, nếu về xóm làng chắc chỉ có riêng mình em độc thân đơn côi. Cuộc chiến "toàn dân giục cưới" bắt đầu, em cũng chẳng giải thích gì nhiều bởi không ai sống cuộc sống của em; bố mẹ nào cũng mong muốn cho gái rượu của mình có bến bờ hạnh phúc nhưng rồi.... điều gì làm em lưỡng lự ở tuổi chín muồi này? Em không vội vàng, em cũng chẳng dám ngỏ lời, em cũng chẳng tiếp xúc, mở rộng lòng mình bởi tuổi của em đã chớm thấm những giá trị của cuộc sống, những thứ liên quan tới cảm xúc em đã "chai sạn" từ lúc này. Đã có lúc em cũng mơ về một gia đình nhỏ, vợ chồng vui vẻ và cùng nhau dạo bước trên đường vào buổi tối.... thế rồi, đó là chỉ là mơ...... Photo: Tác giả  Anh đến bên em nhẹ nhàng, như cơn gió tươi mát và nhẹ nhàng; những món quà bất ngờ, những bông hoa tươi tắn, nhữ...

MẸO TIÊU TIỀN TIẾT KIỆM MÀ NHÌN VẪN NHƯ NGƯỜI CÓ TIỀN NÀY

Ầy gu, mình vừa mới post chi tiêu tài chính cá nhân của mình trong hơn 1 ngày thôi thì nhiều người nhận xét đánh giá abc,,,,, xyz..... nhưng mà thú thực là thu nhập của mình cũng chỉ mức trung bình thôi mọi người nha. Hồi trước mình không chi tiêu kiểm soát, thích đồ là mua... mà mua nhiều là không dùng hoặc linh tinh cực kỳ..... Càng lớn khi vươn rộng hơn, thấm thía nhiều thứ lắm. Và dòng đời xô đẩy những thứ liên quan tới cuộc sống, gia đình không cho phép chúng ta buông thả nữa. Mình đã thử gần 1 năm trời khả năng kiểm soát bản thân, cũng chẳng cứng nhắc đâu nhé, mình vẫn ăn chơi tụ tập bình thường với hội chị em bạn dì, hội anh em trai nữa đấy, vẫn mua đồ, mua mỹ phẩm, quần áo ầm ầm đó nhé.  BÍ KÍP CỦA MÌNH ĐÂY Các bạn đọc có đúng với mình không nè? 1. Những khoản cố định, hãy mặc nó... thay đổi làm gì đâu? - Ví như tiền nhà, tiền điện nước mặc định thế rồi, dùng tầm tầm đó cũng chẳng chệch là bao nhiêu, mình vui lòng bỏ 1 khoản cố định ra riêng. - Xăng...

Vì sao giờ chọn ế còn tốt hơn?

Có thể bài viết này tôi viết cho mình tôi cũng có thể bài viết này tôi viết dành cho một vài người và đôi lúc là không có ai. Nhưng tôi nghĩ rằng, trong cuộc sống chắc chắn sẽ có những khoảnh khắc để bạn nghĩ " độc thân và độc bước một mình còn hơn là lựa chọn sánh vai cùng ai đó. Viết cho ai? Tôi không ám chỉ ai cả, cũng chẳng nhắm trúng vào ai, đơn giản vì tôi thấy cuộc sống có những khoảng thời gian tôi đã sống trong một tư thế một mình, trong 1 suy nghĩ chỉ riêng mình tôi, không mở mồm và câm nín, muốn bật nói ra nhưng nghẹn ứ và bằng lòng rằng mình sẽ vượt qua. Có những lúc cho phép mình dễ dãi trong mối quan hệ với người khác, rồi đôi khi cũng nghĩ hay mình yêu bừa, chẳng "kén cá chọn canh" như người ta vẫn gán nữa khéo lại hay. Nhưng mà rồi cái do dự là có nên sẵn sàng, có thấy thoải mái bắt đầu mối quan hệ hay không, rồi ừ thì không, chọn một hướng riêng biệt mặc kệ những lời nói ra nói vào. Đừng vội vàng khi bắt đầu một mối quan hệ và gật đầu nhẹ nhàn...