Bất chợt một ngày bạn là cô gái, là chàng trai văn phòng quên mất phải nấu cơm mang đi làm cho bữa trưa của mình, muốn thưởng thức phảng phất hương vị của món ăn mang đặc trưng của nếp hương Việt Nam, rong ruổi kiếm tìm khắp đường phố Hà Nội để rồi dừng chân ở giữa dòng người cùng với khói bụi, ngửi thấy mùi hương phảng phất của thức quà: Bánh khúc giá 13k.
Vội vã rảo bước đi nhanh và mua lấy một chiếc bánh khúc cho bữa trưa, bình thường bữa trưa của mình ở văn phòng chỉ là đồ ăn đơn giản nhưng cần chắc bụng không đầu chiều là bắt đầu hoa mắt, chóng mặt.
Đã có lúc nhớ rằng hồi còn nhỏ xíu, rủ nhau đi ra những thửa ruộng đã khô cằn để hái lá khúc. Hái mãi rồi mới về nghịch làm bánh mà không thành. Lá khúc phảng phất mùi đất, mùi rạ ẩm còn vương, càng trở lại với những khoảng thời gian gần đây, càng thấy bánh khúc không còn 1 phần nguyên liệu từ lá khúc mà chuyển dần sang những thứ lá khác. Hương vị của bánh khúc đồng quê, của nông thôn đã dần lãng quên trong trí nhớ của tôi.
Bánh khúc Hà Nội được đựng trong những chiếc thúng, ở trên những chiếc xe đạp cùng với tiếng loa hay đơn giản là trong những chiếc hũ và kèm theo một đôi đũa để xới. Những chiếc bánh được gói ghém gọn gàng trong chiếc lá chuối kèm theo là một túi nhỏ muối vừng ăn kèm cho đậm đà. Và thế là vội vàng sách đi, bữa trưa đơn giản của tôi vậy thôi.
Bánh khúc Hà Nội được làm bằng với nguyên liệu gạo nếp, nhưng gạo nếp mà tôi cảm nhận được không phải là gạo nếp của mảnh đất quê hương tôi, đỗ cũng chẳng phải và hình như cũng chẳng phải có sự góp mặt của lá khúc. Ào ào về trong kí ức là những chiếc bánh không đẹp đẽ, không xinh xắn như họ làm nhưng lại thấm đượm quá khứ. Phảng phất ngày đông giở đùm bánh khúc giữa văn phòng ra và thưởng thức dù đã nguội rồi nhưng kí ức chưa hề nguội...
Bánh khúc .............
Nhận xét
Đăng nhận xét